NHỮNG CON NGƯỜI TÔI YÊU
Tôi sinh ra để làm cô giáo, và niềm đam mê của tôi là nghiên cứu những gì phù hợp nhất, khoa học nhất cho những thiên thần bé bỏng thân yêu của mình. Nhưng hoàn cảnh cuộc sống buộc tôi phải làm công việc của một nhà quản lý, những tưởng sẽ rất khó khăn để làm tốt nó, ấy vậy mà tôi cũng đã gắn bó với việc quản lý được 13 năm nay. Mỗi lần gặp đồng nghiệp, họ thường thắc mắc hỏi tôi “Làm thế nào để có những giáo viên tốt nhất, làm thế nào để họ gắn bó với mình lâu dài? Làm thế nào để có những giáo viên mang hết thanh xuân và sức trẻ của mình cống hiến cho công việc can thiệp, làm thế nào để họ không đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu? Và làm thế nào để có những giáo viên dám xông pha vào những công việc nặng nhọc, trong khi ai cũng muốn chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành phần ai… Làm thế nào để có được những giáo viên tận tâm tận lực như vậy…” Những lúc đó, tôi thật sự không biết trả lời như thế nào, không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ biết nghĩ đến những chiến binh áo xanh của mình với một niềm rạo rực từ tận con tim. Họ là những cô gái đã gặp tôi vào tuổi 20 – độ tuổi đẹp nhất của đời người – khi họ vừa tốt nghiệp trường sư phạm có tiếng… đến nay họ đã 30, ngoài 30… Không rõ từ khi ấy đến giờ, đã có bao nhiêu mùa trăng trôi ngang đầu, chỉ biết từ những cô gái đang tuổi yêu đương sôi nổi nay họ đã có một gia đình nhỏ và những đứa con thơ…Những giáo viên trong ngôi nhà TRUNG TÂM GIÁO DỤC HÒA NHẬP TRẺ EM đã quá đỗi thân thuộc với tôi – như tiếng lòng, như nhịp thở…
Trên quãng đường đi cùng nhau, có những lúc tôi vô cùng nghiêm khắc. Bởi nghề nghiệp nhiều cám dỗ, và đạo đức nghề, nhân cách , phẩm chất người nhà giáo luôn là điều tôi quan tâm hàng đầu, luôn khiến tôi trăn trở và uốn nắn các em khắt khe nhất. Rồi những tháng ngày đào tạo chuyên môn không ngừng nghỉ, những sáng tối chỉnh sửa, hướng dẫn chuyên môn… tất cả chỉ mong các em hoàn thiện hơn về phẩm chất trí tuệ của mình. Tôi chưa bao giờ đặt mình vào cương vị là một người “giám đốc”, là “sếp . Tôi hạnh phúc biết bao khi các em gọi tôi bằng “Chị”, đối với tôi nó thân thương như thể máu thịt. Tôi muốn mình là chị cả của các em, tôi muốn được chia sẻ cùng các em những niềm vui cũng như những nhọc nhằn trong đời sống thường ngày. Mỗi đêm, khi Hà Nội đã chuẩn bị vào giấc, ngoài cửa sổ chỉ còn có tiếng gió hát cùng tôi thì cũng là lúc những ánh đèn Fb sáng lên… Và các em nói tôi nghe về những trắc trở trong cuộc sống riêng tư, kể cho tôi những khó khăn khi can thiệp và làm chuyên môn… các em hỏi tôi những câu hỏi “Làm thế nào…”, “Chị cho em lời khuyên…” khi đó tôi thấy mình như được là một phần trong cuộc sống của các em, và chúng ta thân thuộc như một gia đình. Có thể thường ngày, tôi rất khắt khe về chuyên môn cũng như khắt khe để trau dồi phẩm chất nghề nghiệp cho các em, nhưng thẳm sâu trong con tim mình, tôi thực sự thương yêu các em, thật sự khát khao các em trưởng thành để trở thành những giáo viên có ích cho xã hội, cho cộng đồng, để hoàn thành sứ mệnh thắp lửa của một giáo viên đặc biệt. Tôi vẫn luôn ở đây để lắng nghe tâm sự cũng như những trăn trở của các em, vẫn luôn mong đợi được chia sẻ khó khăn với các em, các em hãy nói tôi nghe tiếng lòng của mình để chúng ta cùng chung nhịp đập trong ngôi nhà lớn thân yêu này!
_(Ths.Nguyễn Thị Phượng)_