TRUYỆN KỂ MÙA GIÃN CÁCH

CẬU BÉ NHẠY CẢM – NHÚT NHÁT
Vậy là chúng ta phải nghỉ dịch covid và xa nhau thật, chúng ta đã xa nhau bao lâu rồi H.A nhỉ ? Cô nhớ H.A cậu bé nhạy cảm, nhút nhát, hay trốn tránh của cô. Cô không nhớ chắc chắn ấn tượng lần đầu gặp con ra sao nữa nhưng giờ đây trong đầu cô vẫn hiện lên một hình ảnh cậu bé khôi ngô, tuấn tú, sáng sủa, cô thích nhất đôi mắt ngời sáng của con, lông mi cong dài, bàn tay búp măng rất đẹp. Con cũng đặc biệt như bao bạn khác trong lớp của cô, mỗi bạn một nét cá tính riêng tạo ra lớp TTH của chúng ta thật vui vẻ, nhiều tiếng cười.
Và H.A có biết điểm đặc biệt của con so với những khiếm khuyết khác mà đến giờ cô vẫn đang cố gắng giúp con hoàn thiện, để có thể hòa nhập tốt khi đi học Tiểu học- là chấp nhận việc thay đổi môi trường, hiểu và điều tiết cảm xúc, không còn là một cậu bé nhút nhát, hay trốn tránh nữa. Có thể vì con là một cậu bé được bao bọc và bảo vê rất kỹ từ ông bà, bố mẹ và người thân, mọi người lo lắng, bảo vệ cho con mọi lúc, mọi nơi. Nhưng nhút nhát thì đã sao?! Có thể lớn lên con sẽ là một cậu bé có khả năng đồng cảm với người khác. Chúng ta sẽ dần dần hoàn thiện bản thân! Chúng ta sẽ hiểu và chấp nhận cảm xúc của con, giúp con phát triển kỹ năng xã hội và liên kết với mọi người tốt hơn!
Hãy đừng phán xét con, hạn chế phê bình, dọa nạt con như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tâm lý con, con sẽ không sợ và nhút nhát nữa. Đến một ngày H.A của cô sẽ tự tin giao tiếp, tự tin thể hiện bản thân….Cô luôn đặt niềm tin vào H.A như ngày đầu cô gặp con, ngày con mới bước lên lớp TTH của cô! Để qua được các giai đoạn trong lớp TTH, con có nhớ con đã gắn bó và có tình cảm với cô, với các bạn từ lúc nào không?! Chắc hẳn nó được nuôi dưỡng dần dần qua các bài học, qua các hoạt động chung giữa cô và con với các bạn. Con hiểu được tình cảm thể hiện ra sao, con cảm nhận được tình yêu thương giữa những người bạn với nhau, giữa cô và con.
Cô lại nhớ tới ngày đầu lên lớp của cô, H.A ít nói lắm, vốn từ rất ít, gần như con không nói gì với cô cũng như bạn, con không có một nhu cầu nào nổi bật, khi nào hỏi thì con sẽ trả lời nhưng một khi trả lời câu nào con sẽ chắc chắn câu đó, con nắm vững kiến thức đã được học rất tốt, có lẽ vì con là một cậu bé thông minh, hay chúng ta đã hợp nhau và hiểu được nhau nhỉ! Chúng ta chỉ giúp đỡ nhau qua các câu chuyện xã hội, những mẩu truyện ngắn hay và ý nghĩa với nhiều chủ đề khác nhau; rồi đặc biệt được dạy con qua các tình huống thực tế xảy ra tại lớp học thôi mà phải không con?…Chắc mọi người sẽ nghĩ nó đơn giản, chỉ là thế này thế kia thôi…nhưng ít ai biết chúng ta cũng đã vất vả biết bao, những giờ học ấy để dạy con hiểu về cảm xúc, các kỹ năng xã hội, các kỹ năng giao tiếp, cách tư duy xử lý tình huống, dạy con hiểu từ mới, hiểu nghĩa của từ, hiểu được cách diễn đạt từ ấy trong câu giao tiếp và hướng dẫn con nói ra được từ chính khuôn miệng bé nhỏ của con…!
Con vẫn đang là một cậu bé rất cần có người xung quanh để giúp đỡ, con chưa thể tự tin đứng vững trên đôi chân của mình, tất cả những kiến thức con có đang là trên cơ sở lý thuyết, khi rơi vào một số tình huống cụ thể con chưa thể giải quyết được…H.A rất nhạy cảm…
– Cô ơi, con sợ, con sợ tiếng sấm, sét, bịt tại rồi khóc
– Cô ơi, con không muốn cắt tóc, con sợ
– Con sợ bị các bạn trêu
– Chỉ cần nhắc đến tên con, chỉ cần ai đó đang nhìn con và nói con sẽ nghĩ mọi người đang nói xấu con, con không thích, con cũng rất sợ phải là ai đó, sợ phải đóng vai các nhân vật, con nghĩ như vậy là xấu…con sợ…
H.A à! Đó mới chỉ là một khía cạnh nhỏ trong nhiều mảng nội dung con phải vượt qua và Trung tâm cùng các cô vẫn đang đồng hành cùng con, chuẩn bị cho hành trang hòa nhập của con. Tiếp tục cố gắng nào H.A, rồi chúng ta sẽ lại nhìn thấy từng chút từng chút một thành công ở một điểm nào đó của con.
Dần dần qua nhiều cách hướng dẫn, tiếp cận, đúng như câu nói trong dân gian vẫn thường nói “mưa dầm thấm lâu” con đã làm được, tuy nó vẫn chưa thực sự tốt, so với nhiều bạn cùng trang
lứa khác con vẫn còn ngây thơ, còn lúng túng khi gặp khó khăn, con vẫn khóc, vẫn trốn tránh, cách dùng từ và giao tiếp của con vẫn còn phải học thêm nhiều nhưng so với bản thân con, con đã chiến thắng một phần con người con, giờ con có thể cãi nhau được với bạn bằng nhiều từ ngữ khác nhau, lập luận được một số tình huống đơn giản gắn với tình huống thực tế đang xảy ra với con và bạn, chia sẻ với cô khi con tủi thân, diễn đạt được câu dài với đầy đủ nội dung hơn…
– Này bạn ơi, tớ bảo, chúng ta phải làm như thế này thì chúng ta mới có một ngôi nhà tuyệt đẹp chứ….
– Chúng ta sẽ cùng nhau làm, chúng ta không được như thế, cô đã nhắc chúng ta là khi chơi thì phải chia sẻ, nhường nhịn nhau mà
– Này cậu ơi, cậu có nghe tớ nói không, tớ sẽ cáu cho mà xem
– Cô ơi, các bạn ấy cứ như thế,….
Cô nhớ cách con nhả từng từ khi nói chuyện rất chậm dãi, từ tốn như tính cách của con vậy. Cách dùng từ ấy của con, con xem nó có giống một ông cụ không nhỉ?! 🙂
Con cũng là một cậu bé rất tình cảm, con quan tâm cô và các bạn
– Ôi ! cô ơi, cô bị đau ư ? Cô đừng khóc nhé, có con ở đây rồi (sờ vào chỗ đau của cô, thổi cho cô hết đau)
– Ôi bạn ơi, đừng khóc, chỉ đau một tí thôi nhé…(vỗ vỗ vai của bạn, lau nước mắt cho bạn)
Đáng yêu làm sao với cách thể hiện tình cảm ấy. Cô đã nói rồi mà, sau này con lớn lên con sẽ là một cậu bé đồng cảm được với hoàn cảnh của người khác. Tự hào về con con trai ạ!
Nhưng con vẫn yếu đuối, mỗi khi gặp chuyện con vẫn sẽ khóc con cũng cần được vỗ về, con chỉ cần được dựa vào ai đó để khóc và cảm thấy không tủi thân thôi. Hình ảnh con khóc rồi ôm bạn vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, cái ôm từ bạn như một liều thuốc giúp con bình tĩnh hơn, ngày hôm ấy con đã nín khóc rất nhanh và vui trở lại. Nhưng chàng trai à, sau này chàng trai sẽ phải là một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ gia đình, người thân yêu của con, yếu đuối vậy thôi nhé, dần dẫn hãy tự đứng trên đôi chân của mình để còn là chỗ dựa tinh thần cho người khác nữa chứ nhỉ!
Cô lại lan man tiếp nhé…Con có nụ cười rất đẹp, ngây thơ và trong sáng, mỗi lần con làm được gì đó, con sẽ muốn được khen, một cái đập tay với con thôi cũng được, một câu nói, H.A giỏi lắm, con sẽ cười rất hạnh phúc. Cái đập tay, câu khen ngợi đơn giản nhưng nó là nguồn động lực rất lớn đối với con, để con tiếp tục hăng hái học, hăng hái tham gia hoạt động hòa mình với các bạn, qua các hoạt động đó con sẽ dần dần trở nên tự tin hơn, bớt nhút nhát và không
còn trốn tránh nhiều.
– Yeah…Con làm được rồi này, con giỏi quá (cũng tự biết ăn mừng chiến thắng với chính bản thân mình cơ đấy 🙂
Vì con được bà, bố mẹ và các cô quan tâm nhiều lắm, rèn cho con rất nhiều các kỹ năng TTH nên con hình thành được cho mình nhiều thói quen tốt. Con chăm chỉ học, tự giác viết bài, chữ con viết rất đẹp, tích cực học và chú ý nghe giảng nên con tiếp thu bài khá nhanh. Vậy mà ngày trước chúng ta đã “vật lộn” với nhau như thế nào để con hiểu các khái niệm cơ bản liên quan đến sách vở như: dòng kẻ, ô li, độ cao, độ rộng của chữ, điểm đặt bút…hiểu và xác định được yêu cầu bài tập…các kiến thức con phải học nó bao la so với mức độ tập trung và khả năng ghi nhớ của bản thân con. Con đã làm được! Giờ đây H.A của cô lớn thật rồi đó, con chắc không nhận ra, nhưng mỗi thay đổi nhỏ của con là niềm vui với cô, là động lực để cô và con cùng cố gắng.
Giống như thời gian lúc chúng ta chưa nghỉ dịch đó, con đã tự tin đứng trước các bạn thuyết trình về bức tranh của con, nhìn thẳng vào bạn mà nở nụ cười thân thiện chia sẻ về những gì con thể hiện trong bức tranh. Cô tin là con sẽ làm được! Chắc chắn một ngày không xa trong tương lai H.A nhạy cảm- nhút nhát của cô sẽ qua được những giai đoạn khó khăn, hiểu được nhiều điều hơn trong cuộc sống rộng lớn cần con khám phá này. Luôn chờ đợi và mong con sẽ không còn nhạy cảm với nhiều thứ, không còn bịt tai sợ tiếng mưa, sấm sét, không sợ đi cắt tóc, không sợ bất cứ điều gì trong cuộc sống, đương đầu được với mọi thử thách, đặc biết sẽ học được nhiều cách chấp nhận cuộc sống này hơn. Có nhiều thứ trong cuộc sống này phải biết chấp nhận thì nó mới thú vị con à!
H.A vẫn mãi là cậu bé từ tốn ngày nào nhưng sẽ không là cậu bé nhạy cảm, nhút nhát nữa, con không giận khi cô gọi con như vậy chứ ? Con sẽ luôn là niềm tự hào của cô và bố mẹ, ông bà, tự tin và sẽ là chỗ dựa vững chắc cho người con thương yêu. Bố mẹ, bà và cô luôn bên cạnh con giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn!
Luôn mong được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con và câu nói đầy động lực:
– Yeah…Con làm được rồi!
…!
(những dòng cảm xúc các cô nghỉ giãn cách ở nhà chỉ nhớ và nhớ các con thôi bố mẹ ạ!)
Hà Nội, mùa giãn cách tháng 9 năm 2021!
Contact Me on Zalo
0912 218 692