Trong những ngày tưng bừng, nhộn nhịp hướng về ngày hiến chương các nhà giáo Việt Nam, lòng tôi chợt bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm kể từ ngày vào nghề. Những kỷ niệm đó như thước phim quay chậm, tái hiện lại trong tâm trí tôi về tiếng đầu tiên con nói ra được, về những tiến bộ tuy chậm nhưng là tất cả sự nỗ lực của con, về những lần con biết khoe biết mách, những thứ tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại là sự khó khăn với con và cần con cố gắng rất nhiều.
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Một câu ca dao có lẽ đã quá quen thuộc, đi vào lòng người Việt Nam như một lẽ sống, một đạo lý tất yếu, một chuẩn mực đạo đức xã hội từ ngàn đời xưa. Thật vậy, thầy cô, những người lái đò tận tụy chở bao lớp học trò cập bến tri thức, thầy cô là người đã chắp cánh tương lai cho biết bao thế hệ học sinh. Càng đặc biệt hơn khi học sinh của chúng ta là những thiên sứ xanh nhỏ bé, yếu ớt, sinh ra với những thiệt thòi. Những người mẹ như chúng ta phải kiên nhẫn gấp đôi gấp ba những người mẹ khác vì chúng ta là mẹ của những đứa con đặc biệt. Đã bao lần bạn thấy nản lòng vì con không tiến bộ, vì những điều bạn dạy con hôm sau con lại quên hết. Các con sẽ ra sao nếu chúng ta, những người mẹ, chỗ dựa tinh thần của các con lại dễ dàng nản lòng. Nhìn những đôi mắt ngây thơ, trong sáng ấy, tôi lại không kìm lòng được phải kiên trì phải tận tâm hơn nữa. Đó là những đêm trăn trở, những trưa làm thêm giờ, …. một câu hỏi luôn hiện hữu trong tâm trí tôi đó là phải tìm được giải pháp để giải quyết những khó khăn cho con, để các con có một tia sáng dõi theo trên con đường hòa nhập sau này. Có thể với những giáo viên khác mong cho hopcj sinh của họ thành đạt, quyền cao chức trọng trong xã hội. Nhưng với chúng ta những giáo viên đặc biệt, hạnh phúc chỉ đơn giản là con nhìn vào mắt cô và cười, con gọi cô gọi mẹ, con hòa nhập được với các bạn, và trưởng thành bình thường trên con đường đời, vậy là đủ.
Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…
Với vai trò là một người giáo viên đặc biệt, tôi hi vọng rằng, dẫu mai này có những khó khăn thử thách bao nhiêu thì những người mẹ đặc biệt như chúng ta vẫn là người lái đò đưa các con qua sông và cập bến an toàn.