Tôi gọi họ-những đồng nghiệp của tôi là những mặt trời xanh yêu dấu! Họ đã sống cùng những đứa trẻ tự kỷ với tư thế của một người Mẹ, một người Chị, một người Bạn: chan hòa, gần gũi, an nhiên và bình lặng…. Để mỗi khi nhìn vào họ, tôi được soi lại mình, được bồi đắp, được nhân hậu, được tiếp thêm sức mạnh vào con đường mà mình đã lựa chọn bước đi.
Ai từng hỏi tôi “Làm công việc dạy trẻ tự kỷ chắc khó khăn lắm?”. Tôi loay hoay mãi mà chưa tìm được câu trả lời, nhưng tôi biết chắc chắn rồi thời gian và những trải nghiệm trong nghề sẽ cho tôi đáp án. Và nhiều năm trôi qua, khi nhìn lại… à thì ra… những năm tháng đẹp nhất của đời người tôi đã dành trọn hết cho những mảnh đời không may mắn, cho những chiến binh tự kỷ của tôi. Tôi xin phép gọi các con là những chiến binh, vì các con đã rất nỗ lực và dũng cảm – cùng tôi đi chung trên một con đường đầy gai chông. Mà trên con đường đấy không rải nhiều hoa hồng, chỉ có nước mắt và một nghị lực chưa bao giờ biết ngừng nghỉ. Thanh xuân của tôi cũng là những năm tháng nỗ lực không ngừng nghỉ vì day dứt, vì xót xa, vì đau lòng trước một ánh mắt trẻ thơ…
Không mãnh liệt và điên cuồng như tình yêu đôi lứa, tình yêu dành cho nghề nhẹ nhàng mà sâu sắc, đơn giản nhưng thấm thía, tình yêu đối với các con đến tự nhiên như hơi thở, thiện nguyện như cây cỏ gặp mưa thì tốt tươi lên. Yêu nghề không phải là bài học được dạy ở đâu đó, yêu nghề là do nghề dạy ta, là do bao nhiêu thế hệ học trò đã bồi đắp tình yêu ấy vào trái tim ta, để tình yêu ấy lớn dần thêm mỗi ngày, bền bỉ và kiên định. Yêu nghề không đến từ những lời hứa hẹn, thề thốt sẽ làm được điều gì cho con, yêu nghề đơn giản là cùng con nỗ lực để thay đổi, là sự thao thức mỗi đêm để tìm ra những phương pháp hay dạy con, yêu nghề đến từ những giọt nước mắt bất lực khi nhìn thấy bố mẹ con chia tay nhau – vì con, yêu nghề đến từ cảm nhận mỗi sáng mai đi làm được gặp con là một hạnh phúc, yêu nghề là sự nhớ nhung con vô cùng khi con xa lớp, yêu nghề là sự sốt sắng khi con lên cơn sốt cao, yêu nghề là tha thiết hành động và hành động để con tiến bộ dù chỉ là một chút thôi, yêu nghề là được cùng con trải nghiệm nhiều cảm xúc tích cực trong mỗi giờ học….
Yêu nghề là bao đêm thổn thức bên cuốn sách hay với mong muốn cháy bỏng, rằng khi gấp trang sách lại là một trang đời mới sẽ được mở ra…
Và yêu nghề là hôm nay, trong ngày lễ thiêng liêng trọng đại này, tôi và những mặt trời xanh của tôi vẫn sát cánh bên nhau để chung tay xây dựng một môi trường học tập lành mạnh, bổ ích để các con có thêm những trải nghiệm thú vị mới, yêu nghề là chúng tôi vẫn sát cánh bên nhau cùng nhau thắp lên ngọn lửa nồng ấm cho mỗi tâm hồn trẻ thơ, cho Trung tâm giáo dục hòa nhập trẻ em – nơi có những mặt trời bé con và cả những mặt trời xanh dấu yêu đang ngày ngày tỏa sáng!
Giáo viên: Cao Thị Hường