Làn gió se lạnh của buổi sáng đầu thu hòa cùng hương hoa sữa theo bước chân tôi đến trường mỗi sáng. Con đường này, mùi hương này dần đã trở nên rất đỗi thân thuộc với tôi. Thấm thoát vậy mà đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đầu tôi đặt chân tới ngôi trường -nơi ươm mầm cho những hạt giống xanh. Tôi đã đón nhận, dạy dỗ, yêu thương và tiễn bao lớp trẻ này đến lớp trẻ khác bước ra hòa nhập với xã hội bên ngoài.
TÔI VIẾT VỀ TÔI- MỘT GIÁO VIÊN ĐẶC BIỆT
Ngày nào cũng vậy, bao lo toan, ồn ào, náo nhiệt xô bồ của cuộc sống bên ngoài bỗng chốc tan biến khi tôi bước chân tới ngôi trường của các thiên sứ xanh nhở bé. Mỗi khi gặp ánh mắt ngây thơ, nụ cười tươi tắn, hồn nhiên cùng những câu nói vụng về của chúng, lòng tôi lại trào dâng bao cảm xúc, cháy thêm bao hi vọng và niềm tin vào cuộc sống này.
Trong mỗi giờ học, hay giờ ăn, chúng tôi đều gọi những đứa trẻ của mình bằng những câu nói đầy yêu thương, gần gũi và ấm áp: “Con giai của mẹ!”, “gái yêu đâu rồi?”…Có nhiều con chưa biết tự xúc cơm, chúng tôi đã hướng dẫn con và tạo động lực để các con có thể tự thực hiện được hoạt động của mình cùng các bạn.
Tình yêu của chúng tôi dành cho các bé cứ thế lớn dần lên từng ngày và qua bao năm tháng. Tất cả dần dần đã trở thành 1 thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi là sau mỗi tối khi kết thúc công việc trở về nhà, mặc dù ăn cơm nước xong thời gian cũng không còn sớm nữa nhưng chúng tôi lại ý ới trò chuyện với nhau trên nhóm kín về những đứa trẻ của mình; về những chuyện vui hay cả những chuyện không vui chúng tôi đều chia sẻ, động viên giúp đỡ nhau để tìm ra hướng đi tốt nhất cho trẻ của mình. Hay trong các chuyến đi chơi du lịch cùng Trung tâm thay vì nói chuyện về thời trang hay mỹ phẩm thì chúng tôi lại có dịp hàn huyên trò chuyện về những đứa trẻ của mình về những ấn tượng gặp gỡ lần đầu, hoặc những kỷ niệm đẹp về chúng.” Nào là Bách- “ôi nó tát em 1 cái trời giáng”; nào Suni Minh Hằng- “sao đi học mầm non về đầu toàn chấy, nói nhại nhiều, duy trì hội thoại kém”; nào là Anh Quân- bạn nhỏ mới đến nhưng thích được ôm ấp, vỗ về,….
Đấy buổi đầu tiên của chúng nó khi đến với tôi là những kỷ niệm bình dị như vậy- thế mà nhớ mãi. Cứ như vậy, những chuyện vui hay buồn về những đứa trẻ dần đã ăn sâu vào trong tiềm thức của chúng tôi tự bao giờ không biết.
Mùa thu – mùa của đất trời, mùa của lòng người; lá vàng rơi rụng nhưng đóa hướng dương luôn khoe sắc mà tràn đầy nhựa sống. Mong các con sẽ luôn tốt như những đóa hướng dương- mặt trời nhỏ trong lòng những người mẹ- người cô! ẤM ÁP VÀ ÂN TÌNH!